– Phân tích khả năng tồn tại tiềm năng của tôi tập trung vào 3 điểm sau:
+ Phản ứng của Mị khi bị bắt về làm dâu vì tội dụ dỗ nhà thống lí Pá Tra.
+ Diễn biến tâm lí của em khi mùa xuân đến.
+ Diễn biến tâm lí Mị trong đoạn cắt dây trói A Phủ.
– Trước khi vào tù về làm dâu vì tội quyến rũ thống lí Pá Tra, em là một cô gái Mông nghèo, xinh đẹp, tài giỏi được nhiều trai làng yêu mến. Đã yêu và đã yêu.
– Khi bị bắt vì tội lừa nhà thống lí Pá Tra, Mị đã chống trả quyết liệt ( đêm nào cũng khóc, bỏ nhà trốn đi, định tự tử) -> Mị nhận rõ mình đã tự làm khổ mình, khao khát tình yêu và hạnh phúc.
– Cuộc sống của Mị trong nhà thống lí Pá Tra: -> Mị cảm, sống vô cảm.
– Khi mùa xuân đến: không khí và cảnh đẹp của mùa xuân đã tác động đến tâm hồn em, đánh thức sức sống mạnh mẽ còn tiềm ẩn trong sâu thẳm tâm hồn em:
+ “Tôi cầm lấy chai rượu và uống từng ngụm một”. Hồn tôi theo tiếng sáo gọi người yêu “Tiếng sáo gọi bạn nghiêm, lành”
+ Tôi nhớ về quá khứ, nhớ về niềm hạnh phúc ngắn ngủi của tuổi trẻ và niềm khao khát được sống lại
Đây là phản ứng của tôi: “Nếu tôi có một nắm lá trong tay, tôi sẽ ăn cho đến chết”, “lấy một ống dầu sắn, thêm một miếng dầu vào đĩa”., “Buộc tóc, nằm trên váy hoa treo tường”…
+ Tôi hoàn toàn quên mình bị ràng buộc, ống sáo vẫn dẫn dắt tâm hồn tôi “xem trò chơi, tiệc tùng”.
– Trước cảnh A Phủ bị đóng, tôi hoàn toàn vô cảm: “Anh vẫn lặng lẽ thổi lửa sưởi ấm bàn tay em”. “Giọt nước mắt long lanh trên má A Phủ” Xin giúp con nhớ đến con, biết con, thương con. Thương người, thương mình, đồng thời mới thấy hết sự tàn ác của Thống lí, tất cả những điều đó khiến Mị phải cắt dây cởi trói cho A Phủ…. Mình cứu A Phủ, cũng là giải.
⇒ Số phận và tính cách Mị được miêu tả với nhiều nét đạt đến mức điển hình cho số phận người phụ nữ nghèo miền núi trước cách mạng.
– Nghệ thuật: Miêu tả tâm lí, gợi giọng điệu cổ tích, tạo tình huống truyện hấp dẫn….
– Phú là một chàng trai nghèo, mồ côi, khỏe mạnh.
– Là người thích cuộc sống tự do.
– Phú quý dũng mãnh. Đứng trước sự bất công, A Phủ đã hành động dứt khoát.
– Khi bị bắt phạt, A Phù Vân tỏ ra bướng bỉnh, cứng cỏi, chịu đòn một cách kiên nhẫn.
– Là nạn nhân của chế độ xã hội tàn bạo, man rợ và những hủ tục lạc hậu ở vùng cao trước cách mạng, A Phủ vẫn sống tự do, dũng cảm chống lại cường quyền và tìm cách thoát khỏi cuộc đời.
– Bênh vực và cảm thông sâu sắc Tôi với những người như A Phủ có số phận bất hạnh.
– Trân trọng sự mưu cầu tự do, hạnh phúc và những phẩm chất tốt đẹp của người lao động nghèo miền núi trong xã hội cũ.
– Đồng ý với tinh thần phản kháng và đấu tranh của những người bị áp bức và vạch ra những con đường giải phóng cho họ.