Thông điệp về cuộc sống và tính nhân văn trong truyện “Chiếc lá cuối cùng” của O. Henry.
Một nhà phê bình văn học Belarus từng nói: “Nếu một tác phẩm nghệ thuật mô tả cuộc sống để mô tả nó, nếu nó không phải là tiếng kêu đau đớn hay tiếng kêu của niềm vui, nếu nó không hỏi và trả lời những câu hỏi đó, thì nó đã chết.” Truyện “Chiếc lá cuối cùng” của O. Henry có lẽ đúng với nhận định này.
Chiếc lá cuối cùng là truyện ngắn của nhà văn Mỹ O. Henry xuất bản lần đầu năm 1907 trong tác phẩm The Trimmed Lamp and Other Stories. Câu chuyện diễn ra tại Greenwich Village, Manhattan, thành phố New York, Hoa Kỳ. Xiu và Jonsi là hai nữ nghệ sĩ trẻ sống trong một khu nhà trọ. Old Behrman cũng là một họa sĩ già sống ở đó; Anh ấy muốn vẽ một kiệt tác cả đời, nhưng anh ấy không thể.
Mùa đông năm đó, Jonzi bị bệnh viêm phổi nặng. Căn bệnh khiến anh bất lực và anh nghĩ mình sẽ chết khi chiếc lá thường xuân cuối cùng rụng xuống. Xiu vô cùng lo lắng và cố gắng hết sức để cứu chữa cho bạn mình nhưng vô ích, Giôn xi vẫn tỏ ra bi quan. Cô gái nghèo lặng lẽ đếm từng chiếc lá thường xuân.
Ông già Bemen khi biết ý tưởng ngu ngốc này của Jonsi lúc đầu còn mắng mỏ nhưng sau đó ông đã thức trắng đêm dưới trời mưa bão để nhổ một chiếc lá thường xuân. Chiếc lá cuối cùng còn sống. Đã không rơi vào đêm bão lớn khiến Jonsi suy nghĩ lại, anh sống trong niềm hy vọng được sống, được tạo hóa. Jonzi đã trở về từ cõi chết, nhưng ông già Bemen đã chết vì bệnh viêm phổi sau cái đêm ông tạo ra tuyệt tác chiếc lá cuối cùng để cứu ông. Siu lặng lẽ đến gặp Jonsi và kể cho bạn nghe về cái chết của Beme và bí mật của chiếc lá cuối cùng.
Dù khung cảnh vẫn đang diễn ra giữa mùa đông lạnh giá nhưng truyện ngắn Chiếc lá cuối cùng của nhà văn Mỹ O. Henry đã mang đến cho người đọc hơi ấm tình người. Đó là những suy nghĩ của những nghệ sĩ nghèo sống trong một căn hộ tồi tàn ở ngoại ô nước Mỹ. Mùa đông năm đó, bệnh viêm phổi tấn công và cướp đi sinh mạng của hàng chục nạn nhân. Jonsi cũng bị cảm và nằm liệt giường. Tất cả các loại thuốc đều vô dụng (…)
Sự suy sụp tinh thần của người nghệ sĩ trẻ kém may mắn càng làm trầm trọng thêm căn bệnh của anh. Chính trong hoàn cảnh éo le đó, tình bạn được thử thách, Tú rất thương người anh nuôi của mình, cậu khóc không ra nước mắt, Tú lo lắng và trung thành với bạn mình, cậu làm việc chăm chỉ hơn để kiếm thêm tiền mua thuốc và thức ăn cho Johnny. Xiu đã chiến đấu đến chết để cứu người em tội nghiệp của mình. Xiu còn là hiện thân của lòng nhân ái, vị tha, một con người có trái tim vô cùng nhân hậu, giàu đức hi sinh thầm lặng.
Câu chuyện cũng cho thấy cảm xúc của người nghệ sĩ già Bác Bo Meng, người đã cầm bút bốn mươi năm trước khi những người cùng tuổi chạm tới váy của nữ thần nghệ thuật. Khi Xiu nói cho cậu nghe những suy nghĩ của Giôn-xi, cậu đã cao giọng và lặng lẽ tìm cách giải thoát cho cậu: Vào một đêm tuyết rơi, cậu chỉ mặc trên mình chiếc áo xanh cũ kĩ và đứng lặng lẽ suốt đêm làm chiếc lá cuối cùng – Chiếc lá dũng cảm bám vào cành cây. đêm bão tố. Chiếc lá do ông lão vẽ đã đánh bại thần chết và cứu sống Jonesy. Quên mình cứu người là nghĩa cử cao đẹp. Cái chết của Buttercup đẹp như một bài ca.
Tình bạn, tình chị em, lòng nhân ái, đức hy sinh của hai nghệ sĩ nghèo này càng khiến người đọc tin vào lòng tốt của con người.
Chiếc lá cuối cùng O. Henry sử dụng tình huống đảo ngược hai lần để củng cố niềm tin của người đọc vào những điều tốt đẹp ở con người. Khi đọc tác phẩm khiến người ta yêu quý và trân trọng người thân hơn bởi tình yêu của họ dành cho họ.
- Cảm nhận của em về hình ảnh chiếc lá trong truyện Chiếc lá cuối cùng của nhà văn O.Hen-ri.