Đề bài: Từ cảm nhận về dòng thơ sau trong bài thơ Tôi ngồi buồn nhớ mẹ già của Nguyễn Duy:
Tôi đi hết kiếp người
Tôi thậm chí không thể vượt qua lời ru của mẹ tôi,
Hãy chia sẻ suy nghĩ của bạn về tình mẫu tử trong xã hội ngày nay.
Ôi trời…! Con lớn lên từ lời ru của mẹ! Lời mẹ ngọt ngào êm ái ru bên nôi con, làm con nhớ lại những ngày mẹ cõng con trên lưng, khi mẹ ru con vào giấc ngủ. Con nhớ mẹ nhiều lắm, con muốn con lại được nằm trên lưng mẹ, cho mẹ bình tĩnh lại…
Tôi đi hết kiếp người
Tôi thậm chí không nghe lời ru của mẹ tôi
Thơ Nguyễn Duy đậm chất trữ tình nhưng vẫn sâu sắc triết lí. Dù có đi hết cuộc đời cũng không thể đi hết “lời ru của mẹ”, bởi tình mẹ là thánh thiện, bao la, bất diệt; “Dù con có đi hết cuộc đời” Con mãi chỉ là đứa bé trong lời ru của mẹ. Bài thơ thể hiện tình yêu thương vô bờ bến của người con đối với mẹ. Tôi bối rối và buồn bã và tôi muốn biết những lời của bạn từ trái tim tôi. Nhà thơ đã thay tôi nói: “Mẹ ơi, con yêu mẹ biết bao!” Vẫn biết “Dù già con vẫn là con của mẹ/ Con sẽ theo mẹ đến cuối cuộc đời”, bước chân của mẹ sẽ theo chúng con đến suốt cuộc đời. Tôi với bạn, bạn im lặng cho tôi mãi mãi. Bạn xoa dịu tôi bằng cả trái tim, tất cả tình yêu của bạn; Tôi cầu xin bạn với tất cả trái tim của tôi! Hỡi các con yêu dấu, hãy ghi nhớ những lời thơ này như một chân lý: “Mẹ đi hết đời/ Đi chưa hết câu hát của mẹ”.
“Tình mẹ bao la như biển Tây Bình” Mẹ đã cho con một cuộc sống tràn đầy yêu thương và hạnh phúc. Những lời ru ấm áp yêu thương đưa tôi vào giấc ngủ. Dù con đã lớn, nhưng đêm con trở mình, đôi bàn tay gầy guộc của mẹ vẫn vuốt ve ru con vào giấc ngủ say. Làm sao tôi có thể quên được cảm giác ấm áp khi được bạn “vuốt ve”! Mẹ tôi luôn yêu thương tôi, chăm sóc tôi và bảo vệ tôi trong vòng tay của mẹ. Nhưng mẹ ơi, con chợt chạnh lòng khi nhận ra rằng ở thời hiện đại này có nhiều người không biết hát ru con, để con ngủ trong nôi ấm áp thay vì trong vòng tay mẹ. Con tự hào biết bao vì được lớn lên trong vòng tay mẹ. Mẹ cõng con trên lưng vừa cấy lúa vừa trồng khoai chỉ sợ con thức giấc mà không có mẹ bên cạnh. Mẹ nói: “Mẹ cõng con trên lưng, đau lắm, nhưng con đừng lo, không có ai dậy khóc thì bỏ con ở nhà là có tội”. Sau đó, bạn tè vào mẹ của bạn.” Mẹ tôi vừa nói vừa cười, tiếng cười của mẹ đã ăn sâu vào tôi một cách tự nhiên. Cuộc sống khó khăn của mẹ đã cho tôi tình yêu. Con lớn rồi, mẹ vẫn gọi con là “bé con” vì con chưa phải là đứa bé trong lòng mẹ.
Trong lòng con có muôn vàn tình cảm đẹp đẽ nhưng tình mẹ bao giờ cũng đẹp nhất. Anh có nhớ lần tan học đến mười hai giờ trưa em qua nhà bạn Hoa không? Mẹ tôi lo lắng, đạp xe vào làng tìm con, khóc. Lúc đó ba tát vào chân tôi mấy cái, tôi khóc, mẹ nghiêm khắc nói: “Con đừng khóc nữa không mẹ lại khóc đấy con à?”. Nhưng mẹ ơi, con đã thấy mẹ khóc thầm khi mẹ quay lưng. Tôi hứa nó sẽ không xảy ra nữa. Bạn có nhớ lần đầu tiên tôi nổi giận với anh ấy vì tôi quên giỏ đựng quần áo vì tôi có quá nhiều bài tập về nhà không? “Con sẽ ổn thôi,” mẹ nhẹ nhàng nhắc tôi, nhưng tôi càu nhàu. Lúc đó tôi nghĩ: “Mình không thể, không phải tại mình lười”. Nhưng tôi đóng cửa phòng suốt ngày ân hận “sao mình có thể vô lễ với mẹ như vậy…”. Cho đến khi mẹ gọi tôi vào ăn tối và thủ thỉ: “Con gái mẹ lớn rồi, con phải làm việc nhà, dù bài tập có nhiều đến đâu, nếu con biết sắp xếp thời gian biểu hợp lý. Con vẫn có thể giúp mẹ được. Nếu bạn không, thân yêu!” Bạn thật tuyệt vời, bạn là người mẹ tốt nhất của tôi. Mẹ đã ở bên cạnh tôi, nhắc nhở và dạy dỗ tôi nên người, mẹ là người giúp đỡ tôi mỗi khi tôi bị điểm kém, giúp đỡ tôi những lúc khó khăn. Nhưng mẹ ơi, bỗng nhiên con sợ, con sợ một ngày nào đó mẹ không còn ở bên con nữa, lúc đó con biết phải làm sao? Bạn có biết rằng:
Thêm một người, trái đất sẽ chật hẹp
Nhưng thế giới vắng mẹ đầy nước mắt
(Dao trước khi mặt trời lặn)
Làm sao tôi có thể sống hạnh phúc nếu không có mẹ? Hỡi những người con trên trái đất này, đừng bao giờ để mẹ buồn, hãy yêu thương mẹ nhiều hơn và đừng để tình yêu bị trì hoãn trở thành sự hối tiếc…
Tôi không thể tưởng tượng nổi nỗi đau thấu xương của người mẹ mất con. Nhưng bây giờ tôi thấy những người mẹ có thể từ bỏ con mình. Tất nhiên, họ không dễ dàng từ bỏ đứa con thân yêu của mình. Có người không thể cho con cái cuộc sống tốt đẹp, có người vì hoàn cảnh bắt buộc không thể nuôi dạy những đứa con bên cạnh mình, có người không thể chung sống với chồng… Tại sao họ không thể thoát ra khỏi hoàn cảnh. ?? Tệ hại hơn, có những bà mẹ coi con mình như người xa lạ. Tất cả họ đã để lại cho những đứa con của mình vô vàn đau khổ, và những đứa trẻ đó rất bất hạnh vì chúng rất thiếu thốn tình thương. Cuộc sống như vậy chỉ đẩy lùi nỗi đau. Bạn tôi đã phải sống chật vật và vất vả vì điều này. Bố mẹ Ngân ly hôn từ khi Ngân mới ra đời, bố lên Thái Nguyên lấy vợ lẽ được vài tháng thì nghiện ngập, mẹ về ở nhờ nhà chị gái, hai người để lại đứa con nhỏ ở với ông bà ngoại già. . Cuộc đời Ngân cơ cực, đầy đau thương. Bố Ngân mất do nhiễm HIV giai đoạn cuối, bà ngoại đau khổ đi theo con. Ngân tuyệt vọng, sống với người ông đã mất, dị dạng, cuộc sống càng thêm thiếu thốn, nghèo khó. Ngân phải bươn chải kiếm sống một mình. Đến nước này rồi, mẹ Ngân vẫn dửng dưng. Tình cảnh thật thảm hại là cùng. Xã hội đang trên đà thay đổi cùng với sự hiện đại hóa. Xã hội cũng khiến con người thay đổi. Bây giờ, có một thực tế rất phổ biến trong tâm trí của nhiều bà mẹ. Họ nghĩ rằng chỉ cần con cái có cuộc sống sung túc, giàu sang là đủ, họ chỉ cần cố gắng kiếm thật nhiều tiền, nhưng họ lại quên mất một điều rằng: Dù cuộc sống có khó khăn đến mấy thì con cái họ cũng cần tình thương của mẹ hơn bao giờ hết.
Mẹ ơi, con nhận ra tình mẹ thiêng liêng và cao đẹp biết bao. Bởi vì bạn đã cho tôi tình yêu thực sự của người mẹ. Con rất muốn nói: “Con yêu mẹ, con yêu mẹ nhiều lắm”. Nếu em chỉ có một điều ước, em xin được bên anh mãi mãi, “Em là sóng, anh là bến bờ lạ.”
Tìm kiếm một từ khóa
- Nghi ngờ về tương lai
- yhs-ddc_bd
- chúc may mắn