NGƯỜI LÁI SÔNG ĐÀ
(Trích đoạn)
– Nguyễn Tuân –
I. LUYỆN TẬP CHUNG
1. Tác giả: nguyễn tuân
– Nguyễn Tuân (1910-1987) là nhà văn xuất sắc của văn xuôi hiện đại Việt Nam trước và sau Cách mạng tháng Tám.
– Là người có tài, biết sáng tác thành công ở thể loại tuỳ bút.
2. Tác phẩm.
– Điều kiện ra đời, nguồn gốc: Bài hát người lái đò lấy từ một bài luận Bài hát cũng vậy (1960) – Kết quả chuyến thăm miền Tây Bắc của Nguyễn Tuân.
– Thể loại: Bút ký.
II. Đọc hiểu văn bản:
1. Tả con sông Đà.
Xuất hiện như Sông Đà trên trang văn Nguyễn Tuân con số có hai tính cách trái ngược nhau:
* Sông Đà dữ dội và dữ dội:
+ Bờ sông được miêu tả cảnh núi đá xây dựng một bức tườngmảnh đá Lòng sông như một hẻm núi, có chỗ hươu, hổ nhảy nhót, ném đá từ bờ này sang bờ kia.…
+ Đọc dài Ghềnh km, với cảnh nước và băng, đá, sóng, sóng và gió và gió thổi quanh năm…, chình ảnh vàtấn công dữ dội, liên tụcSự rùng rợn được thể hiện qua nghệ thuật điệp khúc liên tục, ngắt quãng nhịp nhàng, hình ảnh sống động…
+ Con nước cuồn cuộn của sông Đà được miêu tả sinh động bằng hình ảnh nhân hóa độc đáo, giàu sức gợi (hút nước, như giếng bêtông ném xuống sông để làm móng cầu, nước thở nghe như cống xả nước)với âm thanh sống động của nước (chết ngạt như đổ dầu nóng vào), gợi lên cảm giác ai đó đang đi qua những dòng nước xoáy… Nhưng thấm nước đáng sợ, sẵn sàng đánh chìm và xé nát bất kỳ chiếc thuyền nào đi vào…
+ Thác nước sông Đà hùng vĩ được miêu tả từ xa đến gần, từ âm thanh đến cảnh sắc (đôi khi bị tổn thươngtiếng quở trách, có khi là giọng giễu cợt, có khi là tiếng rống như tiếng hàng ngàn con trâu giữa rừng….; Lòng sông đầy măng đá, nơi những tảng đá mai phục hàng thiên niên kỷ sẵn sàng chiến đấu với người lái đò… Vi trùng được tác giả miêu tả tinh tế với những vòng vây, hàng rào phòng thủ của đá và đá.
⇒ Nguyễn Tuân là thiên tài trong cách dùng từ. Dưới ngòi bút tài hoa của Nguyễn Tuân, với vốn tri thức phong phú trên nhiều lĩnh vực và nghệ thuật so sánh, nhân hóa độc đáo, Sông Đà như một con thủy quái khổng lồ hung dữ, dữ tợn và đáng sợ. Con sông Đà cuồng nộ là biểu tượng cho sức mạnh dữ dội và vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên đất nước.
* Sông Đà thơ mộng, trữ tình
+ Dòng sông Đà uốn lượn mềm mại được thể hiện bằng nghệ thuật so sánh độc đáo (từ máy bay nhìn xuống). Dòng sông như một sợi dây nglạng lách dưới chân; mái tóc trữ tình, những nang tóc ẩn hiện trong mây trời Tây Bắc, tháng hai hoa nở và khói mèo đốt nương xuân…)
+ Màu nước sông thay đổi theo mùa, mỗi mùa có một vẻ đẹp riêng (Xuân nước chảy ngọc xanh…, thu nước sông Đà chín đỏ…- Lưu ý các hình ảnh so sánh.
+ Cảnh vật hai bên bờ sông Đà vừa hoang sơ, cổ tích vừa trù phú, tràn đầy sức sống.Bắp non vừa nhú bên bờ, đàn nai cúi đầu trên cỏ khô còn đọng sương đêm…)
+ Sông Đà với cảm xúc của tác giả: nắng quá giòn và sắc màu thơ Tấn Yhoa tam giác mạch; Một cảm giác đặc biệt khi gặp dòng sông Đà (ví dụ: gặp một người bạn cũbtrên dòng sông hoang sơ như bờ tiền sử, như một dòng sông thơ ngây Một câu chuyện cổ tích…
⇒ Qua hình ảnh con sông Đà, Nguyễn Tuân thể hiện tình yêu chân thành đối với thiên nhiên đất nước. Với ông, thiên nhiên cũng là một tác phẩm nghệ thuật độc đáo. Tác giả đã thể hiện sự tài hoa, uyên bác và tao nhã. Hình ảnh dòng sông Đà làm nền cho sự xuất hiện của vẻ đẹp và sự tôn vinh của người lao động trong chế độ mới.
2. Hình ảnh người lái đò.
* Người lái đò là nhân vật tiêu biểu cho những người lao động ngày đêm lao động, xây dựng cuộc sống mới, xây dựng quê hương.
– Trong cuộc chiến không cân sức, phà là người chỉ huy một chiếc thuyền chèo trong cuộc chiến với thiên nhiên hung bạo, nguy hiểm (sóng, nước, đá, gió…). Có một chiếc phà rất dũng cảm, kỵ binh và tài năng giữ bờm sóngbỏ qua trận chiến tàu chiến quyết liệt, ba lần trấn ngự non sông bằng cách phá vòng vây của nước và đá.
– Người lái đò nhìn cuộc gọi bằng ánh mắt giản dị mà lãng mạn; bình tĩnh và dũng cảm ngay cả khi bị thương.
– Lý do chiến thắng: bền bỉ, dũng cảm, thông minh, quyết tâm và đặc biệt là kinh nghiệm trà trộn.
⇒ Nhân vật người lái đò cho thấy Nguyễn Tuân đã tìm ra một nhân vật mới: những con người đáng trân trọng, ngợi ca không thuộc tầng lớp đài các. nó nghe một lần nhưng những người lao động bình thường – Vàng thứ mười của Tây Bắc. Qua đây, nhà văn muốn thể hiện quan niệm: người anh hùng không chỉ trong chiến trận mà cả trong cuộc sống lao động đời thường.
3. Nghệ thuật.
– Phép tương tự, so sánh, liên tưởng, tưởng tượng độc đáo, bất ngờ, thú vị.
– Ca từ phong phú, sinh động, giàu hình ảnh và rất gợi cảm.
– Câu thơ nhiều màu sắc, nhiều tầng nghĩa, giàu nhịp điệu, có lúc vội vã, thanh thoát, có lúc chậm rãi, trữ tình…
4. Ý nghĩa của văn bản.
Trình bày, chứng thực và ngợi ca vẻ đẹp của thiên nhiên và con người lao động vùng Tây Bắc Tổ quốc, thể hiện tình yêu và sự gắn bó chân thành của Nguyễn Tuân với đất nước và con người Việt Nam.
III. BÀI TẬP ỨNG DỤNG
1. Bài tập 1:
Nhà văn Nguyễn Tuân đã nhiều lần miêu tả đôi bờ sông Đà trong bài tùy bút Người lái đò sông Đà.
Hướng lên: “Sông Đà hùng vĩ đâu chỉ có thác đá. Nhưng đó cũng là cảnh bãi đá bên bờ, cảnh tường thành, mặt sông nơi mặt trời chỉ mới giữa trưa. Có những tảng đá đóng lòng sông Đà như một eo biển. Đứng ở bờ bên này, nhẹ nhàng ném hòn đá sang bờ tường bên kia. Đã có lúc hươu và hổ nhảy từ bờ biển này sang bờ biển khác. Ở khoảng cách ấy, ngồi trên đò, đang là mùa hè mà lành lạnh, tôi có cảm giác như đang đứng trong một con ngõ nhìn vào ô cửa sổ lầu của một ngôi nhà vừa tắt đèn.
Hạ lưu: “Tàu tôi lênh đênh trên sông Đà. Ở đây bờ sông êm đềm. Dường như từ thời nhà Lí, nhà Trần, nhà Lê, dòng sông này đã phẳng lặng như thế. Tàu tôi đi ngang qua một bãi ngô đầu mùa lác đác vài lá ngô non. Nhưng không có lấy một người. Cỏ đồi núi đâm chồi nảy lộc. Một bầy hươu cúi đầu ăn những búp cỏ đẫm sương. Bờ sông hoang vu như bờ tiền sử. Bờ sông hồn nhiên như câu chuyện cổ tích xưa.
Cảm nhận của em về nhân vật Sông Đà trong hai đoạn văn trên đã làm nổi bật cái tôi tài hoa, hiểu biết của nhà văn Nguyễn Tuân.
2. Bài tập 2:
Bài tùy bút “Sông Đà” là một thành quả nghệ thuật tuyệt vời của nhà văn Nguyễn Tuân trong chuyến đi thực tế đầy khó khăn và thú vị lên vùng Tây Bắc rộng lớn, xa xôi của Tổ quốc. Ở đây ông đã phát hiện ra chất vàng của thiên nhiên và chất “vàng thứ mười đã thử lửa” trong tâm hồn của người lao động. Em hãy phân tích hình ảnh người lái đò để làm rõ điều này.
Anh (chị) hãy phân tích nhân vật người lái đò trong bài tùy bút “Người lái đò sông Đà” của Nguyễn Tuân. Từ đó, liên hệ với nhân vật Huấn Cao trong truyện ngắn Chữ người chết của Nguyễn Tuân để thấy được sự thống nhất và khác biệt trong cách tiếp cận, nghiên cứu con người của Nguyễn Tuân trước và sau Cách mạng tháng Tám năm 1945.
- Phân tích cuộc đấu trí quyết liệt giữa người lái đò và dòng sông trong tác phẩm Người lái đò sông Đà
- Cảm nhận vẻ đẹp trữ tình của sông Đà trong Người lái đò sông Đà của Nguyễn Tuân
- Chứng minh: “Con đò sông Đà của Nguyễn Tuân là một tác phẩm nghệ thuật đầy chất thơ”