Nhà thơ Bằng Việt kể: “Tiêu chuẩn muôn thuở của thơ ca là cảm xúc”.
Em hiểu ý kiến trên như thế nào? Để làm rõ luận điểm trên, chúng ta hãy phân tích bài thơ Vội vàng – Juan Dieu.
Gợi ý bài tập về nhà:
1. Giải thích ý kiến:
– Ý kiến của Bằng Việt xuất phát từ đặc điểm của thơ. Thơ là tiếng nói của cảm xúc, tâm hồn. Cảm xúc trong thơ là yếu tố quan trọng tạo nên sức sống của tác phẩm thơ.
2. Phân tích, chứng minh qua thơ Talash:
+ Đoạn thơ đầu nồng nàn, tràn đầy sức sống, cảm xúc nồng nàn, say đắm. Câu thơ năm cánh mộng mơ, táo bạo, nồng nàn và khác thường của nhà thơ:
Tôi muốn ngăn mặt trời chiếu sáng
Không phai màu;
Tôi muốn đóng cửa gió
Để hương không bay.
Để giữ mãi hương thơm và màu sắc đẹp nhất thế giới, “Tôi muốn dập tắt mặt trời và buộc gió” để màu không phai và hương không bay.
+ Trẻ trung, mắt xanh, tình cảm nồng nàn, cái nhìn thế giới xung quanh như thiên đường hạ giới:
Đó là từ ong và bướm tuần trăng mật;
Kìa những bông hoa trên cánh đồng xanh;
Kìa cành lá rung rinh;
Từ hang ổ của anh này, đây là một bản tình ca.
Đây ánh sáng nhấp nháy của hàng mi;
Mỗi buổi sáng, thần vui vẻ gõ cửa;
Tháng giêng ngon như đôi môi kề nhau;
Thế giới tươi đẹp này, khu vườn mùa xuân gây ra giấc mơ kỳ lạ của nhà thơ. Mùa xuân không vô hình và không mô tả. Mùa xuân là sự hiện diện của một mùa xuân cụ thể, đẹp đẽ, hữu hình. Mùa xuân là cả thế giới với những hình ảnh sống động tươi đẹp (Hoa ruộng xanh…), mùa xuân là sự quyến rũ của âm thanh (Đây khúc tình ca của loài chim yến này…), có mùa xuân. màu sắc quyến rũ (Lá rung cành em…), mùa xuân năm huyền diệu ( Của ong bướm…; Tháng giêng ngon như đôi môi kề môi…)
+ Juan Dieu, chân thành yêu mùa xuân và sợ thời gian trôi, tin rằng một khi nó ra đi thì thời gian sẽ không trở lại. Juan Dieu tiếc nuối, trăn trở, trải qua những cảm xúc buồn đau và nhớ nhung đến dại khờ: anh tiếc mùa xuân cuộc đời, mùa xuân đất trời, mùa xuân tuổi trẻ:
Tôi đang hạnh phúc. Nhưng nửa vội vàng:
Tôi không thể chờ đợi mặt trời mùa hè biến thành mùa xuân.
Xuân đang đến tức là xuân đang qua,
Xuân còn trẻ nghĩa là xuân sẽ già,
Và mùa xuân đã qua, nghĩa là tôi cũng đã chết.
Lòng ta rộng mà trời chật,
Kéo dài tuổi trẻ của thế giới,
+ Nhà thơ cố cắt nghĩa quy luật và bước đi nghiệt ngã của thời gian:
Làm sao nói xuân vẫn cuốn,
Nó không giống như tôi sẽ gặp lại bạn nếu tôi trở lại.
Có trời có đất, nhưng vĩnh viễn không có ta,
Tôi đã khóc cả thế giới;
Mùi tháng năm đầy phôi chia,
Họ vẫn âm thầm tiễn biệt sông núi…
Gió đẹp thì thầm trong lá xanh,
Bạn có tức giận rằng bạn phải bay?
Con chim ầm ĩ bỗng ngừng hót,
Lo sợ về sự diệt vong sắp xảy ra?
Không bao giờ, ôi! Chưa từng một lần…
+ Chính vì thời gian là tuyến tính, một khi đã đi thì không quay lại nên nhà thơ đã không chọn sự tầm thường mà chọn lối sống cháy bỏng. Ai không dập tắt được nắng, ai không ép được gió, thì hãy mở rộng tâm hồn để đón nhận mọi thứ, và sống nồng nhiệt với đời, đất trời:
toi muon om
Tất cả cuộc sống mới bắt đầu nở hoa;
Tôi muốn những đám mây di chuyển và gió thổi
Tôi muốn làm say đắm những con bướm bằng tình yêu,
Tôi muốn thu thập trong một nụ hôn
Và nước, cây và cỏ,
Hãy để tôi lẫn lộn hương thơm, để nó tràn ngập ánh sáng
Cung cấp vẻ đẹp của thời gian tươi;
– Hỡi suối đỏ, ta muốn cắn ngươi!
Nhiều biện pháp nghệ thuật được sử dụng đồng thời trong đoạn thơ: trùng điệp về cấu trúc ngữ pháp, điệp ngữ, điệp ngữ, tính từ chỉ mức độ, hàng loạt động từ mạnh được sắp xếp theo thứ tự tăng dần. từ từ: ôm – bóp – uống – lượm – hôn – cắn say đắm, ham sống cuồng nhiệt, tham lam, mê muội, ham muốn hưởng thụ…