Đề bài: Nhà bác học L.Pasteur nói chung:
Người biết chữ không có quê hương, nhưng người biết chữ phải có quê hương.
Bạn có suy nghĩ gì về những nhận xét trên?
BÀI THUYẾT TRÌNH
Dù cho những năm tháng học trò đã trôi qua nhưng trong tim tôi vẫn luôn lưu giữ những hình ảnh về người thầy đặc biệt. Ông có thể vẽ bản đồ Việt Nam trong nháy mắt, như thể những đường cong được khắc vào tâm bức tranh khảm. Thầy dạy chúng tôi viết hoa chữ Tổ Quốc và chính thầy nhắc chúng tôi câu nói nổi tiếng của Louis Pasteur: “Học vấn không có tổ quốc, nhưng người có học phải có tổ quốc”.
Thầy tôi nhắc lại câu nói ấy mà lòng đau xót không nguôi, như thể câu nói chất chứa tấm lòng của một người yêu nước tha thiết. Và như thầy đã nói, ở đây có những triết lý sâu sắc mà có người cả đời cũng chưa hiểu hết. “Học vấn không có quê hương” nghĩa là bể học là vô tận, kiến thức có thể trau dồi ở bất cứ đâu. Liên từ “Nhưng” như một đòn bẩy từ tạo sức nặng cho câu văn về triết lí nhân sinh sâu sắc: “Có học nên có quê hương”. “Quê hương” – hai từ giản dị mà thiêng liêng. Nó gợi lên nỗi nhớ trong lòng những người con xa xứ, đồng thời khơi dậy niềm tự hào cho những người đang sống trên chính quê hương mình. Quê hương là cội nguồn, là tổ tiên, là mảnh đất chôn nhau cắt rốn, là nơi có gia đình, làng xóm, bạn bè, là những kỉ niệm tuổi thơ. Quê hương không chỉ là một vùng đất, nó là nơi gắn liền với những giá trị thiêng liêng của cuộc sống con người. Câu nói “Người có học nên có quê hương” chưa đủ để nói lên một chân lý chung: ai sinh ra đều có quê hương, mà còn răn dạy, nhắc nhở: Người biết đạo lý thì dù đi đâu cũng phải nhớ về quê hương. Đó là tình cảm nhân văn cao cả, đẹp đẽ trong lòng mọi người, đặc biệt là những người đang sinh sống ở nước ngoài.
hơn Như vậy, cũng là thước đo tình người, như lời thơ Đỗ Trung Quân:
Mỗi người chỉ có một quê hương
Giống như một người mẹ
Nếu không ai nhớ, Tổ quốc
Anh ấy sẽ không phải là một người đàn ông trưởng thành
Quê hương là điểm tựa để con người bay cao trên bầu trời tri thức. Đồng thời, Tổ quốc chào đón những người con của mình với khát vọng xây dựng và sáng tạo từ xa. Như vậy, yêu nước là sự gắn kết hai chiều giữa con người với đất nước. Điều Louis Pasteur nói hoàn toàn đúng vì nó dựa vào lòng người và dạy một bài học về cách sống: không ai trên đời này có thể quên Tổ quốc.
Chúng tôi đã hiểu ý nghĩa câu nói của nhà khoa học Pháp, nhưng vấn đề là làm thế nào để thể hiện tình yêu quê hương? Phải chăng yêu quê hương là phải tham gia vào những dự án vĩ mô, những kế hoạch tỷ đô để thay đổi diện mạo quê hương? Tôi nghĩ lòng yêu nước có thể được định nghĩa bằng những thuật ngữ đơn giản hơn thế này.
Tôi có một người anh trai làm việc bên ngoài nhà. Anh viết trên blog của mình: “Lại một Giáng sinh trắng nữa. Những ngày cuối năm trên xứ Scandinavi, sao tôi nhớ Tết quê hương với tình quê, với miếng bánh chưng thơm ngon, với cơn mưa xuân nhè nhẹ, dịu dàng…”. luôn nhớ về quê hương, và trong tình cảm ấy có tình cảm của một người con xa quê hương.
Yêu quê hương đất nước cũng chính là yêu và cảm nhận được việc giữ gìn những nét đẹp truyền thống của đất nước. Vũ Đình Liên “Người xưa muôn năm/ Hồn bây giờ ở đâu?, như hình ảnh bà Hiền – trong văn Nguyễn Khải, như “Hà Nội hôm nay, Hà Nội thuần khiết không trộn lẫn” là những con người có học biết cảm nhận. nét đẹp truyền thống, thẩm mỹ trong sáng, truyền thống của Thủ đô ngàn năm văn hiến, từ đó trở thành nhịp cầu nối hai mặt của lịch sử: hiện tại và quá khứ, cái mới hiện đại và những giá trị của quá khứ.
Không nhiều người biết đến Sunflower Mission – tổ chức từ thiện do người Việt lập ra trong cộng đồng người Việt tại Mỹ.
Đến nay, ở ĐBSCL đã có hơn 30 ngôi trường được xây dựng, gần 600 suất học bổng được trao cho trẻ em nghèo, nói lên tấm lòng của những người con xa Tổ quốc nhưng nặng lòng với Tổ quốc.
Có nhiều ví dụ chống lại quê hương. Người Việt Nam được sinh ra từ mẹ Âu Cơ, bên nhau bên bờ Thái Bình Dương đầy nắng gió nên khuôn mặt quê hương luôn khắc ghi trong tim. Dù ở đâu họ cũng sẵn sàng giúp đỡ đất nước. Nhưng nhà nước đã có chính sách trọng dụng nhân tài phù hợp chưa? Đất nước ta còn nghèo, nhưng tôi nghĩ chỉ nên nghĩ đến những khoản chi tiêu hiện tại, hạn chế bản thân và cố gắng mở đường cho những người tài xây dựng đất nước. “Chảy máu chất xám” là vấn đề nhức nhối của xã hội, nhưng vấn đề đó hoàn toàn có thể giải quyết được, bởi luôn có những người hiền tài trung thành với Tổ quốc và gia đình.
Hơn nửa thế kỷ trước, biết bao thanh niên Việt Nam đã ngã xuống để bảo vệ quốc phục. Hơn nửa thế kỷ sau, những đóng góp của họ cho đất nước Việt Nam giàu đẹp đã phát triển rực rỡ. Nhưng tiếc thay, có những người thuộc thế hệ của họ, sống ở quê hương nhưng đã mất quê hương. Họ đua nhau chạy theo nền văn hóa từ phương Tây mang sang. Họ vứt rác bừa bãi, ăn nói thiếu văn minh… họ làm xấu đi hình ảnh đất nước trong mắt bạn bè quốc tế. Họ sống ích kỷ cho riêng mình, họ không nghĩ đến lợi ích chung. Họ là những người đáng bị chỉ trích và xúc phạm…
“Dòng chảy vào sông, sông chảy vào một đoạn dài của sông Volga, nó chảy vào lưu vực sông Volga. Tình yêu đất nước, yêu làng, yêu làng biến thành tình yêu đất nước. Như Ilyada Erenbua đã nói, ngay cả những biểu hiện nhỏ nhất cũng có thể khiến một đất nước phải lòng. Giới trẻ Nhật Bản thể hiện tình yêu bằng sáng chế vật liệu thân thiện với môi trường, bảo vệ cây xanh. Thanh niên Philippines thành lập nhóm tình nguyện giúp nạn nhân sóng thần. Còn bạn, người trẻ Việt Nam, bạn đã làm gì?
Hà Minh Ngọc
Lớp Văn K40 – THPT Chuyên, Đại học Sư phạm Hà Nội