Ðề: Một buổi sáng thức dậy, tôi bắt gặp một tin nhắn: Hãy là một người biết lắng nghe! Bạn hiểu gì từ thông điệp này? Và bạn đã “lắng nghe” như thế nào?
Khi Chúa tạo ra con người, Ngài đã ban cho con người năm giác quan. Một thiên thần ngạc nhiên hỏi: “Nghe nghĩa là gì? Thượng đế mỉm cười: “Nghe này!”.
Từ nhỏ, tất cả chúng ta đều được sinh ra với năm giác quan mà Chúa đã ban cho chúng ta (mặc dù vẫn có những ngoại lệ), và bạn đã bao giờ tự hỏi tại sao chúng ta lại được Chúa ban cho cơ quan thính giác chưa? ? “Nghe tôt!” Bạn đã bao giờ hiểu câu nói đó chưa? mà Chúa giao phó cho con người?
Cuộc sống bộn bề, cuốn vào bao lo toan thường ngày khiến đôi khi chúng ta quên đi bản chất thực sự của việc lắng nghe. Bạn có nghĩ rằng lắng nghe có nghĩa là tiếp nhận những âm thanh khác nhau, tiếp nhận những nhịp điệu sôi động và ồn ào của cuộc sống? Nó có thể là như vậy! Nó không sai, nhưng nó không hoàn toàn đúng. Tôi không dám gọi mình là triết gia, nhưng tôi cho rằng phải lắng nghe thì mới cảm nhận được những rung động của trái tim mỗi người.
Tôi thức dậy vào một buổi sáng, mở cửa sổ và lắng nghe tiếng chim hót líu lo trong những tán cây xanh xào xạc. Một buổi chiều, ta lặng nhìn hoàng hôn buông nhanh, lặng nghe đàn chim vỗ cánh bay về tổ. Chúng ta không nghe sao? Nhưng nếu chỉ đứng đó nghe thôi thì chưa đủ! Bạn xem phim đến cuối, bạn nghe tiếng chèo gần cuối màn, bạn chợt “giấu nước mắt” (Tiếng nói của nghệ thuật – Nguyễn Đình Thi), bạn đọc tác phẩm Thép Dù Gì Cũng Là Nó đã cứng lại. Paven bắt gặp câu nói của Korsagi “Sự sống là cái quý nhất của con người…” hay lời của cô bé Danhi (K. Pauxtôpxki) trong Giỏ nến: “Hỡi cuộc đời! Em yêu anh!” …. Bỗng dưng bạn cảm thấy yêu đời hơn, yêu người hơn, yêu hơn những khoảnh khắc “một khi đã đi là không bao giờ trở lại”. Đó là, bạn đã nghe thông điệp mà các nhà văn gửi trên trang.
Nhưng nếu chỉ nghe “những tiếng nói nghệ thuật” thì liệu bạn đã hiểu hết vai trò của việc lắng nghe? Theo tôi, biết cách lắng nghe cũng chính là “lắng nghe tiếng nói của cuộc sống”. Tôi thấy một cô bé bán báo và đánh giày. Chúng ta buộc người khuyết tật phải ăn xin, bị từ chối, bị nguyền rủa. Ta bắt gặp những gia đình giàu có nhưng may mắn rất mong manh giữa những bức tường yêu sách. Chúng ta đạt được rất nhiều, nhưng chúng ta có biết cách lắng nghe không?
Lời Chúa rất giàu ý nghĩa, nhưng không dành cho tất cả mọi người. Có những người phải làm việc cực nhọc, bị cuốn vào vòng xoáy của những lo toan thường ngày, và không có thì giờ để lắng nghe? Không thể trách họ, bởi “đời là dòng sông, ai không học bơi thì chết đuối” (M. Moreti).
Nhưng không thể phủ nhận rằng khi cuộc sống thay đổi, con người càng dễ đánh mất khả năng lắng nghe. Nếu ai cũng biết lắng nghe thì đã không có những đứa trẻ phải đi làm thuê ở thành phố và bị bạo hành trong nhiều năm, sẽ không có những vụ bạo hành trẻ em ở các trường mầm non tư thục?…
Chúng ta là một phần tử nhỏ bé trong guồng quay của cuộc sống, hãy đặt tay lên trái tim của mình và làm..
Thu Huyền