3.1.Giới thiệu: 0,25
– Tác giả HPNT và “AĐĐCDS?” nộp bút ký. Nêu vấn đề: Vẻ đẹp tinh tế, thủy chung của hương trà.
– Thêm ý phụ: Bài văn “LDSĐ” (Nguyễn Tuấn) về vẻ đẹp của sông Đà; những lời bình cảm xúc khi tác giả viết về từng loại trà.
3.2 Phần thân: 3,50
Một. Vài nét về tác phẩm và trích đoạn để cảm nhận: 0,25đ
b. Cảm nhận vẻ đẹp của chiết xuất 2,25
– Khung cảnh thơ mộng, yên bình của xứ Huế, bỏ lại kinh đô bên sông Hương: Hòn Hến quanh năm mơ màng trong sương; Màu xanh của lũy tre, cho đến những hàng cau ngoại ô chia tay Vĩ Dạ -> cố đô bên sông Hương, vẫn cố kỷ niệm trong mình những danh lam, thắng cảnh đặc trưng của xứ Huế.
– Tính cách ấy đã thổi vào dòng sông một tâm hồn đầy trăn trở: ôm đảo gà, nỗi nhớ ra đi Xuyên qua Vĩ Dạ chung quanh, như một tia chớp Hắn còn chưa kịp nói thêm lời nào, đột nhiên chuyển tuyến, hướng đông hướng tây gặp lại thành phố Lần cuối cùng ở một góc thành cổ Bao Vinh.
– Trong tác phẩm của mình, tác giả Nguyễn Du đã nối mối tình xứ Huế sông Hương với mối tình Thúy Kiều – Kim Trọng. Đó là một sự liên tưởng tinh tế, nhiều ý nghĩa: nhưng Hương luôn dành cho Huệ nhiều rắc rối, tán tỉnh có chút kiềm chế như nàng Kiều trong đêm trăng tình thề; Lời thề Kim Kiều ấy cũng chính là khúc ca thủy chung của sông Hương dành cho xứ Huế “Còn non, nước còn…”
=> Nỗi nhớ dòng sông rời xứ Huế vừa dịu dàng, vừa êm đềm, vừa nghiêm trang, nhà văn lại một lần nữa vẽ nên dòng sông trong màu tím thủy chung của tà áo dài thiếu nữ Huế.
c. Liên hệ để trao đổi rộng rãi, so sánh:
– Vẻ đẹp của sông Đà trong bài “LDR”:
+ Vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình của sông Đà được Nguyễn Tuân miêu tả từ nhiều góc nhìn qua cái nhìn trên cao của cảnh đò qua sông.
+ Qua ngọn lửa phừng phừng, sông Đà gợn sóng như một dải lông vũ mềm mại, êm ả và trữ tình.
+ Mái tóc này còn được tô điểm bởi vẻ đẹp đặc trưng của vùng núi Tây Bắc với hoa đa, hoa gạo và khói núi Múa mờ ảo đốt nương xuân.
=> vẻ đẹp duyên dáng, trữ tình như người con gái Tây Bắc tươi trẻ, yêu kiều.
– Nhận xét: cảm xúc của mỗi tác giả khi viết về dòng sông.
+ Cảm nghĩ HPNT: Sông Hương được tái hiện qua ngòi bút của một nhà văn, một trí thức có tình yêu và sự gắn bó sâu nặng với xứ Huế. HPNT viết về sông Etir với tâm sự của người dân cố đô. Người con trai ấy đã cố gắng đưa tất cả những vẻ đẹp của đất nước mình vào những trang giấy. Vì vậy, sông Hương mang một vẻ đẹp gần gũi, tình cảm trong những liên tưởng sâu xa, văn hóa Huế. Sông Hương mang những nét tiêu biểu nhất của cảnh vật và con người xứ Huế: trầm mặc, cổ kính, duyên dáng, tao nhã; nghiêm túc, trung thành, trái tim sắt đá.
+ Cảm nhận NT: Sông Đà được cảm nhận qua con mắt khám phá của nhà văn sùng dịch, phiêu du; háo hức đi tìm những vẻ đẹp hiếm có, nhiều góc cạnh của thiên nhiên. Trước dòng sông với những đổi thay tính cách bất ngờ, NT lộ diện là một “khách lạ” mê mẩn trước vẻ đẹp hoang sơ của núi sông Tây Bắc. Vẻ đẹp muôn màu của sông Đà đã thể hiện tình cảm sâu sắc của nhà văn về vẻ đẹp quê hương. Đây là niềm tự hào của một người không còn cảm giác “quê hương” như trước CMT8.
3.3 Kết luận: 0,25
– Khẳng định lại ý nghĩa, giá trị của đoạn trích và của tác phẩm.
– Đưa ra bài học liên hệ: yêu cuộc sống, yêu thiên nhiên.