– Thí sinh biết cách lập luận nghị luận xã hội về các lập luận đạo đức được trình bày trong văn bản.
Bài viết có bố cục rõ ràng, luận cứ và luận cứ chặt chẽ
Giải thích, phân tích, chứng minh, bình luận, so sánh, v.v. vận dụng linh hoạt các thao tác lập luận như
– Diễn đạt lưu loát, không mắc lỗi chính tả, dùng từ, ngữ pháp.
II.Yêu cầu về kiến thứcHọc sinh có những cách trình bày khác nhau nhưng cần làm rõ những nội dung cơ bản sau:
2.1. Ý kiến của cố nhà phê bình văn học Chu Vương Sơn:
– Theo tác giả, Hành trình đi tìm hạnh phúc trong sâu thẳm là sự tìm kiếm sự thư thái, nhưng không phải là thời giandù sao tôi cũng không biết….:
+ hạnh phúc sâu sắc hạnh phúc đích thực là điều con người thực sự cần;
+ Con người luôn đi tìm hạnh phúc đích thực nhưng không phải ai cũng hiểu đó là quá trình đi đến sự bình yên, thư thái. Lý do: vì cuộc sống hiện tại đang mất đi sự bình yên tham lam, ác ý, ngu dốt, phản bội, mất mát, phản bội, v.v.
2.2. Đánh giá của Baird T. Spalding
– Tác giả chỉ ra những ý nghĩa của trạng thái an lạc và tĩnh lặng như một biểu hiện của hạnh phúc: trí tuệ phát sinh từ sự tĩnh lặng; từ sự im lặng con người nhận thức được năng lực của mình và những người xung quanh; sức mạnh tiềm ẩn phát sinh và phát triển; đam mê thầm lặng. Từ đó, đi đến kết luận sau: Mọi người cần khám phá ra rằng hạnh phúc nằm trong chính họ.
=> Một điểm thống nhất giữa hai tác giả: con đường đi tìm hạnh phúc đích thực là tự mình đi tìm, tự tạo cho mình sự thoải mái, bình yên chứ không phải chờ đợi những làn sóng vui sướng bên ngoài.
– Tất cả chúng ta đều muốn hạnh phúc, chúng ta tích cực tìm kiếm nó, nhưng chúng ta có đạt được hạnh phúc thực sự không? Hay chỉ là cảm giác vui vẻ, hài lòng nhất thời. Hạnh phúc thực sự là có những cảm xúc tích cực liên tục, trong khi hạnh phúc không thực tế có thể được hiểu là những thú vui nhất thời.
– Con người thường đi tìm hạnh phúc nhiều cách Có hai cách chính, nhưng nói chung có hai cách chính: tìm bên ngoài mình và tìm bên trong mình. Nhìn từ bên ngoài có thể hiểu là số tiền ta kiếm được, vị trí ta khao khát, quá khứ tươi đẹp đã qua hay tương lai tươi hồng sắp tới…; và tìm kiếm trong hòa bình, im lặng, im lặng, hoà bình, Yên tâm, nghỉ ngơi cảm xúc chủ quan của bản thân về hiện tại.
– Thí sinh có thể bày tỏ sự lựa chọn của mình bằng cách đồng ý hoặc không đồng ý với ý kiến của hai nhà khoa học. Tuy nhiên, bằng chứng và bằng chứng thuyết phục phải được cung cấp.
Nếu được chọn: một tìm kiếm bên trong là con đường dẫn đến hạnh phúc thực sự, Thí sinh có thể đưa ra các lập luận sau:
+ Hạnh phúc là cảm nhận chủ quan của con người, mức độ và tiêu chí để mỗi người có được sự hài lòng và hạnh phúc là khác nhau.
+ Khi chọn con đường nội tâm để đi tìm hạnh phúc, con người sẽ chủ động, tự tin thay vì lo lắng bất an, tự ti.
+ Hạnh phúc dựa vào những thứ bên ngoài chỉ mang lại niềm vui nhất thời, bởi hiện tại luôn thay đổi, cái mới nảy sinh và thay thế cái cũ rất nhanh, con người sẽ luôn phải nỗ lực để theo kịp.
+ Những thứ bên ngoài có thể mang lại cho ta niềm vui, sự thích thú nhưng đôi khi lại gây cho ta cảm giác lo lắng, bất an, sợ hãi và đau đớn. Người ta càng muốn thì càng sợ, càng sợ thì càng đau khổ, vì được cái này rồi lại muốn cái khác.
– Ai cũng muốn hạnh phúc, họ đi tìm hạnh phúc, nhưng họ không biết hạnh phúc là gì và làm thế nào để có được nó.
– Khi con người còn nô lệ cho dục vọng, còn lấy những thứ bên ngoài mình (địa vị, danh vọng, tiền tài, v.v.) làm chỗ dựa, phương tiện để đạt được hạnh phúc thì ta lạc lối.
– Muốn có hạnh phúc đích thực cần phải hiểu rõ chính mình, giữ cho cuộc sống tự tại, thanh thản, vượt qua cám dỗ và dục vọng.
– Tuổi trẻ cần cảnh giác để không bị cuốn vào vòng xoáy của hư vinh, không chạy theo những giá trị vật chất phù du.
– Cần có trạng thái tâm hồn thanh thản; thái độ sống tích cực và năng động; biết chia sẻ yêu thương. Khi tâm hồn chúng ta bình yên, chúng ta sẽ đạt được hạnh phúc thực sự.
– con tem:
+ Đối tượng tự tạo dấu hiệu để phân biệt tổ chức, cá nhân.
+ Ẩn dụ chỉ nét đặc sắc, độc đáo, đậm nét bản quyền thể hiện trong mỗi tác phẩm của tác giả. Đây là cá tính sáng tạo và phong cách nghệ thuật của nhà văn.
– không thể chịu chỉ một con dấu: Phong cách nghệ thuật của nhà văn không cố định, không thể cố định mà đòi hỏi sự vận động, đổi mới và phát triển nhiều mặt.
=> Đánh giá của Buy – font chữ nhấn mạnh: Nhà văn lớn là nhà văn có phong cách nghệ thuật độc đáo, riêng biệt và hoàn mỹ; những nét phong cách đó vừa ổn định, thống nhất vừa đa dạng, vừa phong phú, mới mẻ.
Tại sao các nhà văn nên có phong cách riêng của họ?
+ Vì văn học nghệ thuật là hoạt động sáng tạo cá nhân. Nếu cá tính nhà văn bị lu mờ, không tạo được tiếng nói riêng, sự đồng điệu thì tác phẩm sẽ không có chỗ đứng trong đời sống văn học.
+ Vì nghệ sĩ muốn khẳng định cái tôi sáng tạo của mình. Các nghệ sĩ nhận thức rằng việc tạo ra một thế giới nghệ thuật mới, riêng biệt và độc đáo chính là đóng góp giá trị của họ cho cuộc đời, góp phần làm phong phú đời sống tinh thần của xã hội.
– Vì sao phong cách nhà văn cần đổi mới, phát triển phong phú, đa dạng?
Tương tự, nếu cấm nhắc lại người khác do đặc thù của văn học nghệ thuật thì người đọc khó có thể lặp lại chính mình: “Nếu người quen là nhà văn cũ thì câu hỏi không có. Anh ấy là kiểu người gì vậy? đó sẽ là: Bây giờ bạn có thể cho tôi một cái gì đó mới không?” (L. Tonstoy)
+ Do thế giới quan, nhân sinh quan, tư duy nghệ thuật, khả năng sáng tạo của nhà văn thay đổi nên phong cách nghệ thuật của nhà văn cũng thay đổi, cập nhật.
+ Do ít nhiều chịu ảnh hưởng của văn phong thời bấy giờ nên văn phong của nhà văn cũng có nhiều thay đổi.
Sáng tạo vừa là một yêu cầu, vừa là nó đem lại vị trí đáng trân trọng của nhà văn và sức sống lâu bền của nhà văn trong lòng bạn đọc. Sự sáng tạo nghệ thuật của mỗi tác giả tạo nên sự phong phú, đa dạng, giàu bản sắc của văn học. Sự vận động và đổi mới phong cách tác giả là một nhân tố quan trọng góp phần vào sự phát triển của lịch sử văn học.
– Thí sinh tự do lựa chọn một hoặc một số tác giả chính trong hoặc ngoài chương trình để phân tích, chứng minh nhưng phải thực sự là tác giả tiêu biểu phù hợp với vấn đề cần nghị luận.
Trong quá trình phân tích, chứng minh, cần làm rõ:
+ Thật là một phong cách nghệ thuật độc đáo của tác giả.
+ Sự vận động, đổi mới và phát triển trong phong cách nghệ thuật của nghệ sĩ.
– Ví dụ: Nguyễn Tuân
+ Những điểm cố định và nhất quán trong phong cách Nguyễn Tuân:
++ Quan sát, tìm hiểu và mô tả thế giới dưới góc độ văn hóa và thẩm mỹ;
++ Biết quan sát, phát hiện và miêu tả con người dưới góc độ tài năng nghệ thuật;
++ Quan niệm cái đẹp là sự kiện gây ấn tượng sâu đậm trong cảm xúc của nghệ sĩ.
++ Sử dụng lối viết chính luận rất phóng khoáng với nhân vật chính là một “tôi” rất tài năng và hiểu biết.
++ Văn Nguyễn Tuân giàu hình ảnh, nhạc điệu với vốn từ phong phú, chính xác; nhiều khám phá mới trong cách dùng từ, trong cách đặt câu.
+ Sự vận động, đổi mới và phát triển trong phong cách Nguyễn Tuân:
++ Trước cách mạng: quan niệm về cái đẹp chỉ có trong quá khứ, tài năng của người nghệ sĩ chỉ có ở những người danh giá thời trước. tìm lại cảm giác mạnh trong quá khứ, sự dời chỗ, đổ vỡ cuộc đời…; Văn phong thiên về thể hiện nội tâm của cái tôi chủ quan.
++ Sau cách mạng: cái đẹp tồn tại trong quá khứ, hiện tại và tương lai, còn tài năng có trong quần chúng; tìm thấy sự phấn khích trước những cảnh đẹp, hùng vĩ của thiên nhiên đất nước, trong những kỳ tích của nhân dân trong chiến tranh và xây dựng; Lối viết chính luận đan xen giữa định tính và hướng ngoại nhằm phản ánh hiện thực và ca ngợi thành tích đấu tranh và xây dựng của nhân dân.
– Ý kiến của anh hoàn toàn đúng. Một nghệ sĩ lớn là người có phong cách nghệ thuật độc đáo, đầy màu sắc và bền bỉ, luôn đổi mới.
Bên cạnh tính ổn định, độc đáo, phong phú và đổi mới, phong cách nghệ thuật còn phải có phẩm chất thẩm mỹ, đem lại cho người đọc những khoái cảm thẩm mỹ phong phú cả về nội dung và hình thức. Không có phẩm chất này, biểu hiện của nhà văn trên trang giấy chỉ là sự tàn bạo, không phải là cá tính sáng tạo.
– Ý kiến có ý nghĩa định hướng sâu sắc đối với cả người viết và người đọc:
+ Với người viết: Trong quá trình sáng tạo nghệ thuật, câu nói có ý nghĩa nhắc nhở người nghệ sĩ phải không ngừng quan tâm hình thành, xây dựng phong cách nghệ thuật cho mình, không ngừng “làm mới” phong cách đó trong lòng mình. để tạo nên nền văn học đa dạng, phong phú và có giá trị cho dân tộc…
+ Đối với người đọc: Câu nói có ý hướng người mua đánh giá tác phẩm văn học, một tiêu chí quan trọng để đánh giá tác giả: nhà văn có tài thì phải có phong cách nghệ thuật độc đáo, phải độc đáo, mới lạ và phong phú, nhiều màu sắc.