b. Xác định đúng vấn đề
c. Đặt vấn đề được đề xuất trong các lập luận; thể hiện việc sử dụng tốt các thao tác nhận thức và lập luận theo chiều sâu; Có sự kết hợp chặt chẽ giữa lập luận và bằng chứng. Thí sinh có thể giải các bài toán sau:
* Vài nét về tác giả, tác phẩm
Bài thơ Vội vàng trích từ tập Thơ thơ xuất bản năm 1938 là bài thơ tiêu biểu của tập thơ nói riêng và tinh thần của Juan Dieu nói chung.
– Toàn bộ bài thơ thể hiện một quan điểm nhân sinh mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc. Câu thơ nằm ở giữa bài thơ “Vội vàng”.
Nhà thơ tập trung thể hiện quan niệm về thời gian trong đoạn văn này.
* Ý thức về thời gian của Juan Dieu
**. Quan niệm về thời gian trong thơ ca trung đại
– Trong thơ ca trung đại, thời gian là “thời gian tuần hoàn”, tức là thời gian được hình dung như một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại không gián đoạn, khi kết thúc vòng quay lại trở về điểm xuất phát, đi mãi rồi lại quay trở lại.
– Quan niệm “thời gian tuần hoàn” bắt nguồn từ cách nhìn tĩnh, hơi siêu hình, lấy sự sống vũ trụ làm thước đo thời gian.
**. Quan niệm về thời gian của Juan Dieu
– Khái niệm “thời gian tuyến tính” của Juan Dieu xuất phát từ quan điểm động:
“Xuân đến nghĩa là xuân đã qua
Một mùa xuân trẻ có nghĩa là mùa xuân sẽ già đi“
Juan Dieu nhìn cuộc đời bằng đôi mắt xanh, nhưng anh không tránh khỏi những nghi ngờ và mất mát. Điều mà nhà thơ sợ nhất là tuổi trẻ qua đi, tuổi già đến nhanh, bởi thời gian là tuyến tính nên thời gian như dòng chảy, mỗi giây phút trôi qua là mất đi mãi mãi. Cách dùng từ đối lập trong hai câu thơ cho thấy sự hiểu biết rất tinh tế của nhà thơ về bước thời gian. Thời gian như dòng chảy bất tận. Cái ta có cũng chính là cái ta mất, trong hiện tại có quá khứ và tương lai mở ra.
– Juan Dieu coi đời tư là thước đo thời gian. Ông lấy thời gian hữu hạn của đời người (đời sống cá nhân) để đo thời gian trong vũ trụ. Ngay cả các nhà thơ cũng đo khoảng thời gian ngắn nhất và ý nghĩa nhất trong tuổi trẻ của một người:
“Khi mùa xuân kết thúc, tôi cũng chết.
Lòng ta rộng mà trời chật,
Đừng để tuổi trẻ của thế giới nán lại.
Làm thế nào tôi có thể nói nó vẫn còn mùa xuân?
Nếu tuổi trẻ không trở lại hai lần.
Có trời có đất, nhưng vĩnh viễn không có ta,
Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy tiếc cho cả thế giới “
Từ “xuân” được lặp lại năm đến sáu lần (năm lần trong ba câu đầu). “Mùa xuân” ấy là “mùa xuân” của đất trời, cũng là “mùa xuân” của sự sống và tuổi trẻ. Mỗi lần nhắc lại là mỗi lần ta bắt gặp nỗi ngậm ngùi của nhà thơ. Mùa xuân của thiên nhiên là vĩnh cửu, nhưng “mùa xuân” của đời người “hết” thì “tôi cũng mất”. Tình yêu dù “rộng” bao nhiêu thì “trời” vẫn chật. Vậy nên “tuổi trẻ con người” mãi không thể “dài” hơn. Ở đây, hệ thống từ ngữ, hình ảnh được đặt ở vị trí tương phản cao (đến – đã qua, trẻ – già, rộng – dày, xuân định kỳ, – tuổi trẻ không hai, chưa đến – không còn nữa) nhằm nhấn mạnh cảm giác nuối tiếc, nhớ đời. Vũ trụ có thể trường tồn, xuân thì có chu kỳ, nhưng đời người chỉ có một lần, vĩnh viễn ra đi.
+ Juan Dieu kịch liệt bác bỏ quan niệm của người xưa:
“Làm sao biết xuân còn,
Nếu tuổi trẻ không vấp ngã hai lần!”
+ Thước đo thời gian của nhà thơ là tuổi trẻ. Tuổi trẻ qua đi một lần và không bao giờ trở lại “không có hai lần nữa” vì vậy không có hòa! Trong sự vô tận của trời đất, trong sự vô tận của thời gian, sự tồn tại của con người thật ngắn ngủi và hữu hạn.
+ Suy tư về những giới hạn của kiếp người, Juan Dieu mang một niềm tiếc nuối mới:
“Trời đất còn, nhưng ta đã vĩnh viễn ra đi
Vì vậy, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi cho cả thế giới.”
– Cảm thức về thời gian đầy mất mát của Juan Dieu. Mỗi giây phút trôi qua là một sự mất mát to lớn. Sự nhợt nhạt không chỉ “núi sông khắp nơi” mà ở mỗi cá nhân. Và theo thời gian, vẻ đẹp tự nhiên tuyệt vời này sẽ biến mất. Một sự phai nhạt không thể tránh khỏi:
“Mùi tháng năm nồng nàn hương phôi thai
Sông núi vẫn thì thầm tiễn biệt“
Đây là hai câu thơ thể hiện rõ cảm quan về thời gian rất hoàn hảo của Xuân Diệu. Cảm giác ấy được cảm nhận không chỉ bằng thị giác, mà còn qua khứu giác, với “mùi bơ”, mùi vị của “phôi vỡ”. Mỗi khoảnh khắc rời bỏ hiện tại để trở thành quá khứ đều được tưởng tượng như một cuộc chia ly. Mỗi khoảnh khắc là sự chia ly, mất mát. Và dòng thời gian trông giống như một chuỗi mất mát và chia rẽ bất tận. Chính vì thế mà thời gian đã ngấm mùi vị của sự chia ly. Đâu đây trong không gian thức dậy là tiếng tiễn biệt “cả núi sông còn tiễn biệt”. Đó là lời than thở cho vạn vật, là không gian tạm biệt thời gian, nhưng mỗi lúc, sâu xa hơn, sự vật lại tạm biệt một phần đời của mình.
Những phần đời của một cá nhân qua đi một cách không cưỡng lại được, tạo nên một dòng chảy không ngừng, tạo nên sự lụi tàn, lụi tàn của mỗi cá nhân:
“Gió đẹp thì thầm trong lá xanh,
Bạn có tức giận rằng bạn phải bay?
Con chim ầm ĩ bỗng ngừng hót,
Bạn có sợ sự phai nhạt sắp xảy ra??”
Gió đùa trong lá không phải là âm thanh tươi vui của mùa xuân, mà là tiếng “thầm thì” của giận hờn và buồn bã. Gió phải cuốn lá bay đi; Những chú chim trên cây vốn rộn ràng chào đón mùa xuân bỗng ngừng lại, không phải vì nguy hiểm gì mà chỉ tiếc thương cho mùa xuân đã qua. Như vậy, không chỉ Juan Dieu, mà tất cả mọi vật trong tự nhiên đều nhận thức được quy luật tàn khốc của thời đại đó là ra đi và không bao giờ trở lại.
– Juan Dieu đã có một quyết định hợp lý cho mình và cho mọi người: “Tôi không đợi nắng xuân cũng không bao giờ quên nắng xuân”.
đ. Đoạn thơ kết thúc bằng những từ sau:
“Không bao giờ, ôi! Không bao giờ trong một
Nhanh lên, mùa giải vẫn chưa kết thúc“
Nhà thơ chợt than thở. Tôi ân hận, lo lắng và chợt tỉnh giấc thấy “trưa chưa đến mùa”, tức là chưa già đã trẻ. Đi nào! Chúng ta cần phải nhanh lên, chúng ta cần phải nhanh lên “Đi thôi”. Câu cảm thán với cách ngắt nhịp nhấn mạnh một trái tim vừa bồn chồn, lo lắng, vừa xao xuyến tiếc nuối, nhớ nhung. Vì bạn sẽ không thể “đuổi gió”, “dập tắt nắng” và tiết kiệm thời gian nên cách thiết thực duy nhất là chạy đua với thời gian và tận dụng cuộc sống.
* Đánh giá chung
+ Nội dung
– Nhận thức về thời gian như vậy cuối cùng bắt nguồn từ ý thức sâu sắc về giá trị của cuộc sống cá nhân. Mỗi khoảnh khắc trong đời mỗi người đều vô cùng quý giá vì một khi đã qua đi là ra đi mãi mãi!
– Khái niệm này làm cho mọi người đánh giá cao từng khoảnh khắc của cuộc sống của họ. Và người ta biết làm cho mỗi giây phút trong đời mình đều có ý nghĩa. Chỉ khi đó bạn mới có thể biết cách sống.
Đây chính là nền tảng sâu xa của thái độ sống “Vội vàng”.
– Rõ ràng là toàn bộ quan niệm và thái độ về “thời gian tuyến tính” nên sống trong “Vội vàng” cho một cuộc đời ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa, điều này khiến ý kiến của Juan Dieu rất tích cực và rất đáng trân trọng. .
+ Nghệ thuật
– Sử dụng câu văn cô đọng, giải thích, gần với lối nói thông thường nhưng rất có thẩm quyền
– Yếu tố logic
d. Sáng tạo: cách thể hiện độc đáo, có ý kiến riêng về chủ đề thảo luận
đ. Chính tả, đặt câu dùng từ: Đảm bảo chuẩn chính tả, ngữ pháp và ngữ nghĩa tiếng Việt