Nhiều phụ huynh bức xúc khi thấy con mình viết chữ, sao cô giáo dạy dở thế, con còn không biết viết! Họ hiểu nỗi khổ của cô giáo khi dạy chữ cho các em. Cha mẹ cứ thử ngồi vào bàn cùng con sẽ thấy việc dạy con viết chữ khó đến mức nào.
Hội học sinh tiểu học tiếp tục Chủ thể Tả cây cối, con vật, tả người thân trong gia đình còn khó hiểu. Nếu không được thầy cô và cha mẹ hướng dẫn cẩn thận, chi tiết, các em thường “xoa đầu, bứt tai” vì không biết viết hết một trang giấy ô li (khoảng 15-20 câu).
Tôi đã theo sát quá trình học tập của các con và thấu hiểu cái khó của giáo viên khi nhu cầu học tập không ngừng tăng lên mà nhận thức của học sinh còn nhiều hạn chế. Giáo viên cho các em dàn ý chung để viết câu, đoạn và hoàn thành bài tiểu luận. Nhưng con tôi khá vụng về, chỉ biết trả lời mỗi câu hỏi một cách máy móc, cào cấu chứ chưa biết viết những câu có cảm xúc. Tôi đề nghị nên viết chung chung và tự viết, sau đó tôi sẽ kiểm tra và bổ sung. Bài văn của con không được hoàn hảo, câu chữ rời rạc, lủng củng, đọc xong con cười phá lên.
Nhiều phụ huynh bức xúc khi thấy con viết chữ, không hiểu sao cô giáo lại dạy bài tệ như vậy viết một bài luận không có vấn đề gì! Họ hiểu nỗi khổ của cô giáo khi dạy chữ cho các em. Cha mẹ cứ thử ngồi vào bàn cùng con sẽ thấy việc dạy con viết chữ khó đến mức nào.
Lên lớp 3, lớp 4, em gặp nhiều môn khó như vẽ con chó, con mèo, con gà, cây cối. Khó nói lắm, vì nhiều gia đình thành thị không nuôi thú vật, không thấy thì biết viết gì đây? Nhiều phụ huynh sáng tạo bằng cách mở video trên máy tính, xem, quan sát và mô tả cho con mình. Trẻ em ngày nay không còn háo hức quan sát và theo dõi như cha mẹ chúng ngày xưa vì có quá nhiều trò giải trí xung quanh chúng từ TV, máy tính đến truyện tranh. Nếu bố mẹ không đủ thông minh để tìm cách dụ dỗ, trẻ có thể dành cả ngày để xem phim hoạt hình, chơi điện tử và không để ý đến thiên nhiên xung quanh.
Để trẻ biết viết, trước hết cha mẹ phải dạy trẻ biết quan sát và dùng từ miêu tả. Tôi nghĩ, nếu cha mẹ thực sự quan tâm đến con cái, dẫn dắt con tìm tòi, học hỏi những điều gần gũi với con thì thật đơn giản. Khi đi chơi với cô ấy, tôi thường hỏi cô ấy bầu trời màu gì, cánh đồng màu gì, “xanh” hay “xanh” hoa hồng này có cánh hoa răng cưa không, hoa gì mọc trên một chùm chi. Mỗi khi sang nhà hàng xóm nuôi chó mèo, mẹ lại cùng tôi cho chó ăn, nựng nịu, quan sát chó mèo chạy nhảy, nô đùa.
Tôi thường mua truyện thiếu nhi cho con đọc và gợi ý cho con học cách miêu tả các con vật một cách sinh động và ngộ nghĩnh. Khuyến khích trẻ đọc sách, quan sát môi trường xung quanh sẽ giúp trẻ học văn tốt hơn và mở rộng vốn từ.
Các cô chú xung quanh thường trêu con là mẹ thơ quá, là nhà thơ thì con không viết được như mẹ. Tôi nghĩ rằng bất kỳ bậc cha mẹ nào cũng có thể giúp con mình viết những bài viết bớt ngớ ngẩn và rời rạc hơn nếu chúng ta dạy chúng quan sát và chiêm ngưỡng những thứ xung quanh chúng, cây cối và vật nuôi, đồng thời cho chúng thấy rằng cây cối thay đổi. chúng là những con vật vui nhộn và đặc biệt khi bạn ở cùng con cái, đừng la mắng những đứa trẻ ngu ngốc và chậm hiểu.
Không thể trách con cái quá khó tính, bắt con tả những thứ không phải ở nhà, bắt con viết theo khuôn mẫu, theo ý người lớn mà coi thường con. Thông thường, nhiều người muốn con lớn lên có tư duy và phản biện nhưng lại ngại dạy con quan sát, ngại dạy con ước mơ vì cho rằng dạy con nói dối. Tại sao người lớn yêu thích phim cổ trang, phim hành động và tiểu thuyết trinh thám, nhưng lại coi tiểu thuyết viết cho trẻ em là dối trá?
Tôi rất tâm đắc khi ông tả con mèo bắt chuột như ông nghĩ: “Nó lấy tay đập vào mặt con chuột cho đến khi con chuột chết”, và ông còn gọi con mèo là “thám tử chuột”. Đúng là đọc truyện cho con ngay từ khi còn nhỏ, kể chuyện theo cách tự định hướng, tự thực hiện và nói chuyện với con hàng ngày giúp con cải thiện kỹ năng đọc viết mà không cần bất kỳ cuốn sách mẫu nào trên giá sách.
Thanh Thảo