Đặc điểm của thể loại truyện ngắn
1. Truyện ngắn là biên giới của thế giới nghệ thuật.
Về cấu trúc trần thuật, truyện ngắn là một hạn chế của thế giới nghệ thuật. Theo chủ đề, tức là theo phạm vi, khả năng tồn tại của nó bị hạn chế, không giải quyết nhiều nội dung cuộc sống mà thường tập trung vào những nội dung cụ thể. Chẳng hạn, truyện “Đời thường” là bi kịch của những người trí thức sống một cuộc đời mệt mỏi, sống một cuộc đời đầy mộng mơ rồi “đâm đầu xuống đất”. Truyện ngắn Vợ Nhặt là câu chuyện về nhân vật Tràng tình cờ nhặt được vợ trong tình trạng vừa đói vừa khát.
Thông thường truyện ngắn chỉ chứa một sự kiện chính. Ít sự kiện, ít xung đột, cốt truyện đơn giản. Vì vậy, truyện ngắn thường rất ít nhân vật, ít sự kiện phức tạp. Một điểm khác biệt quan trọng giữa tiểu thuyết và truyện ngắn là nhân vật chính của tiểu thuyết thường là một thế giới, trong khi nhân vật của truyện ngắn là một phần nhỏ của thế giới.
2. Trong truyện ngắn, thời gian, địa điểm diễn ra câu chuyện phụ thuộc vào người kể, môi trường, điều kiện diễn ra truyện.
Vì truyện ngắn được chọn ở những thời điểm, địa điểm vừa có ý nghĩa trấn áp hiện thực, vừa có ý nghĩa nhận thức đối với nhân vật.
Chẳng hạn, trong truyện ngắn “Khách vào làng”, “Chợ Giát”, nhà văn Nguyễn Minh Châu miêu tả thời gian, không gian như mở rộng ra với những kỉ niệm, ước mơ, kỉ niệm. Vì câu chuyện không dừng lại ở một điểm mà nó có khả năng nắm bắt và tổng kết cả một đời người, nhiều thế hệ.
3. Truyện ngắn mô tả các nhân vật ở khía cạnh nổi bật nhất của họ.
Nhân vật trong truyện ngắn thường là hiện thân của các quan hệ xã hội, ý thức xã hội, trạng thái tồn tại của con người. Truyện ngắn thể hiện các kiểu nhân vật khác nhau trong cuộc sống như nghề nghiệp, xuất thân, dòng họ, bạn bè, v.v. có thể mở rộng phạm vi để chụp các nhân vật phụ, loại thường xuất hiện ở hậu cảnh trong tiểu thuyết.
Chẳng hạn trong những tình huống buộc nhân vật phải bộc lộ bản thân và hành động. Tình huống trong “Số phận con người” của Sholokhov, một người lính cô đơn đau khổ vì mất gia đình, quê hương và mọi hy vọng sau chiến tranh, gặp và cưu mang một cậu bé cô đơn như ở trên đời.
4. Truyện ngắn thường ít nhân vật, sự việc phức tạp.
Nếu mỗi nhân vật trong tiểu thuyết là một thế giới thì nhân vật trong truyện là một mảnh ghép nhỏ của thế giới đó. Truyện ngắn thường không nhằm khắc họa toàn diện, nhiều mặt tính cách điển hình trong mối quan hệ với hoàn cảnh. Nhân vật trong truyện ngắn thường là hiện thân của các quan hệ xã hội, ý thức xã hội, trạng thái tồn tại của con người.
Truyện ngắn, khác với tiểu thuyết, thường không nhằm tạo ra tính nổi bật, tiêu biểu trong quan hệ hoàn cảnh mà thường là đặc điểm quan trọng của thân phận con người, quan hệ ý nghĩa, ý thức xã hội.
5. Truyện ngắn được tạo nên từ những chi tiết rất hấp dẫn và sinh động.
Các chi tiết trong một truyện ngắn đòi hỏi rất cao và có quan hệ mật thiết với tư duy của người viết. Chẳng hạn, chi tiết ánh đèn tàu đêm trong truyện Hai đứa trẻ, bát cháo hành trong Chí Phèo, v.v. Chi tiết là yếu tố quan trọng nhất của truyện ngắn, ẩn chứa nhiều ẩn ý và tạo cho tác phẩm những chiều sâu khôn tả.
6. Truyện ngắn thường có kết cấu bất ngờ, bất ngờ, hoặc mâu thuẫn.
Cốt truyện của một truyện ngắn thường có chức năng tìm hiểu đôi điều về ý nghĩa cuộc sống, quan hệ con người, ý nghĩa cuộc đời. Chẳng hạn, truyện ngắn “Một bữa cơm” của Nam Cao là triết lý cho rằng miếng ăn là miếng nhục. Như vậy, bản chất chủ yếu của tiểu thuyết là tạo ấn tượng sâu sắc về cuộc sống và tình người. Kết cấu thường là sự tương phản, kết hợp. Một cây bút truyện thường là một cải tiến. Tuy dung lượng ít nhưng nó vẫn có khả năng tổng hợp thơ ca, kịch, ngụ ngôn và triết học.