Cảm nhận nhạc điệu bài thơ Đàn ghi ta của Lorca của nhà thơ Thanh Thảo
Ca khúc kỷ niệm này, bộ ba này được thể hiện theo những cách rất độc đáo. Bài thơ Đàn ghi ta của Lorca mang dáng dấp của một trường ca tuyệt vời. Không chỉ thơ trung hữu mà cả thơ trung hữu phương Đông coi âm nhạc là linh hồn của thơ. Vecklen, một đại diện của thơ tượng trưng phương Tây, khẳng định rằng thơ cao hơn cả âm nhạc. Thanh Thảo cũng muốn thơ mình là thơ hoặc là một bản giao hưởng của những khúc hát ru. Đàn ghi ta của Lor là một bài thơ rất nhạc tính mà Chu Văn Sơn gọi là thơ ca.
Ngay nhan đề bài thơ: Tiếng đàn… đã gợi nhạc rồi. Không phải ngẫu nhiên mà bài thơ bắt đầu bằng một câu như thế:
Tiếng bong bóng nước
Chiếc áo khoác đỏ của Tây Ban Nha
Làm chủ đề cho một bản nhạc. Và xuyên suốt chiều dài bài thơ, ông gọi liên tiếp những tiếng của một bản nhạc:
Đọc…
Cây đàn màu nâu…
Cây đàn màu xanh…
Cây đàn tròn…
Âm thanh guitar trong trẻo…
Nghe như cỏ dại…
Sự kỳ diệu này, tiếp tục xuyên suốt bài thơ, vẫn tạo ra một chu kỳ thơ, vừa kết nối các câu thơ, vừa thêm một bản nhạc. Điều thú vị và bất ngờ nhất là Thanh Thảo đã đặt chuỗi âm thanh trong chu kỳ thơ: li – la li – la li – la. Nó giống như một nhạc sĩ vung cây đàn cùng với người hát bài hát. Chuỗi giọng nói mở đầu—giống như phần giới thiệu—đánh dấu khoảng dừng để ca sĩ bắt đầu phát bài hát. Rồi chuỗi âm thanh đó khép lại bài hát: li – la li – la li – la. Như thể sau khi lời nói vừa dứt, giọng nói cuối cùng của viên trung úy vang lên. Nó có ý nghĩa giống như bài hát tiễn đưa Lor ca của Thanh Thảo – bài hát đi vào sự bất tử.
Không phải ngẫu nhiên mà Thanh Thảo ví bài thơ như một bài hát. Lor – ca – nhà thơ vĩ đại – và nhạc sĩ – Lor – ca đã đi khắp đất nước ngâm thơ của mình như một người du mục cô đơn. Nó được coi là chim sơn ca Tây Ban Nha. Vì vậy, khi viết về Lor-ca, việc sử dụng hình thức trường ca không chỉ làm sống lại hình ảnh Lor-ca mà cả người và lời cũng hòa quyện, tạo nên sự hài hòa giữa nội dung và hình thức. Chỉ thế thì mới đáng gọi là ba phủ định.
Âm nhạc này đến từ đâu? Theo Thanh Thảo; Âm nhạc trong nhiều bài thơ của Lore đã truyền cảm hứng cho tôi viết bài thơ này. Nhưng cũng nên nói thêm rằng khi Thanh Thảo muốn hát một bài ca ngợi nhà thơ vĩ đại Tây Ban Nha này, âm nhạc cũng vang lên từ chính hồn thơ của ông. Sự thống nhất và cộng hưởng của hai nguồn nhạc này đã tạo nên một bài thơ độc đáo.
Âm nhạc này đã tạo ra một hình ảnh thực sự thơ mộng. Âm thanh đầy phấn khích. Nó tượng trưng cho nghệ thuật Lor-ca và lời ngợi ca của Thanh Thảo đối với một con người vĩ đại.
Những hình ảnh thơ mà Thanh Thảo sử dụng trong bài thơ này là những hình ảnh đọng lại trong tâm trí Thanh Thảo sau khi đọc bài thơ Lor-ca của nhà thơ (Hoàng Hưng dịch) và tác phẩm Về Tây Ban Nha của He-ca Minh-Uê. tất nhiên rồi).
Những hình ảnh thơ lãng mạn, hàm hồ và mơ hồ ấy, khi đọc kỹ, bất giác kết nối với Tây Ban Nha, tưởng như xa gần để ám ảnh cuộc đời, số phận và cái chết của Lor-can. Và thật kỳ diệu, với những hình ảnh ấy, hình tượng Lor-ca hiện ra như một tượng đài, nơi Thanh Thảo mạnh dạn dựng lên trang thơ để tưởng nhớ về nàng.
Không chỉ vậy, nét độc đáo của bài thơ này là cách xử lý hình ảnh – tác phẩm ít nhiều mang màu sắc tượng trưng, siêu thực của Thanh Thảo (nhà thơ sử dụng nhuần nhuyễn phép liên tưởng: Ví dụ: Tiếng đàn). bong bóng).
Những hình ảnh thơ đó được dùng làm biểu tượng để nói lên tư tưởng, tình cảm của tác giả: chẳng hạn:
Đường chỉ tay bị đứt
Con sông rất rộng
Những hình ảnh này được viết bằng nghệ thuật sắp đặt:
nước mắt trăng
Lấp lánh nơi đáy giếng
Giữa chúng không có sự liên kết từ ngữ – nhằm tạo ra những khoảng trống để người đọc giao tiếp với người đọc, tưởng tượng, đồng sáng tác, tạo ra những ý nghĩa phong phú, sinh động. Nói cách khác, Thanh Thảo đã quản lý cuộc thi ảnh rất chặt chẽ với cách thể hiện nghệ thuật của Lor-can. Học bài hát Lor – ca viết về Lor – ca đúng là tri kỉ, ba giọng ca.
Bài thơ là sự kết hợp hài hoà giữa tự sự và trữ tình. Thoạt đọc, người đọc choáng ngợp bởi nhạc điệu của bài thơ, nhưng khi đọc kỹ, ta thấy bài thơ được tổ chức và phát triển trên một trục duy nhất – một trục gọi là tự sự và trữ tình. Nó được phản ánh trong bố cục của tác phẩm. Sự kết hợp này cũng thấm vào từng câu chữ, từng hình ảnh thơ, từng ý thơ. Đọc Đàn ghi-ta của Lor – khoảng. những bài thơ trong văn học nước ta, nó khiến người ta liên tưởng đến thơ và cả văn học. Điều này giúp chúng ta nghĩ rằng Thanh Thảo tuy cách tân và học thơ phương Tây nhưng cái gốc vẫn là một nhà thơ phương Đông.
- Phân tích bài thơ Đàn ghi ta của Lor-ca của Thanh Thảo – Thế kỷ