Phân tích đoạn văn dưới đây để thấy nỗi đau lớn mà tác giả đang gửi gắm:
Ồ, dừng lại!
Chùa Tân Thành mùa bàng năm lạnh, lòng trai gửi lại bóng trăng rằm;
Đồn Lãng Sa một khắc trả thù, nỗi tiếc bạc kéo theo nước đổ.
Điều này thật đau đớn! mẹ già ngồi khóc, đêm ngọn đèn leo lét trong lều;
Thay vì bộ não! Vợ yếu chạy tìm chồng, bóng chiều lê lết trước ngõ.
Ồ!
Mây khói tan;
Nghìn năm sáng ngời khí trời.
Cho tướng đóng sông Bến Nghé, người làm mây đen bốn bề;
Tổ tiên tôi còn ở Đồng Nai, ai cứu nổi phường đỏ?
Những thác nước trả lại nước non, để rồi mắc nợ, Danh tiếng sáu tỉnh đều ca tụng;
Thác nước mê đền miếu thờ tự, dẫu biết muôn thuở, ai cũng phải trầm trồ thán phục.
Sống đánh giặc, thác đánh giặc, hồn theo giúp quân, thề báo thù muôn đời;
Người đời thờ vua, thác cũng thờ vua, lời dạy rõ ràng, một chữ ấm đủ đền đáp.
Nước mắt anh hùng không thể lau, than ôi hai chữ trời đất;
Liệt sĩ đốt cây hương, cám lên câu hoàng.
(Trích trong tác phẩm “Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc – Nguyễn Đình Chiểu”).
* Câu trả lời gợi ý:
– Nỗi tiếc thương, cảm phục của tác giả đối với sự hy sinh của người nghĩa sĩ, nỗi xót xa trước sự mất mát của người thân và hơn hết là tiếng khóc cho số phận quê hương, tiếng khóc cho thân phận nô lệ.
⇒ Tiếng khóc mạnh mẽ, tiếng khóc lịch sử
– Ngòi bút trữ tình nồng nàn, giọng điệu đa thanh phong phú các cung bậc tạo nên những câu văn khó, nhức nhối.